Tác giả: Kim Dung/ Kỳ Duyên
Hai ta qua ngàn trùng cây số
Không có được chân trời, góc bể
Không có những ngọt ngào nhân thế
Cũng đã đi cuối bãi đầu non
Có dòng sông nước đỏ màu son
Có thuyền tình đằm say bến đậu
Có hoa gạo bùng bùng lửa cháy
Ở đâu, vạt cúc trắng tơ non
Ở đâu, triền đê những chiều vàng váng vất
Tiếng gọi mẹ chú bê con thương nhất
Anh dừng chân cho em đợi bê về
Vẳng những làn xoan sóng sánh miền quê
Những con đường xa mịn màng dải lụa
Hoa bèo xanh nghiêng ngó thơ ngây
Quan họ về vạt áo chẳng buông tay
Nước mắt thầm trong từng lời dịu ngọt
Để giờ đây, đến lượt em da diết
Nỗi đau anh không nói nên lời
Nỗi đau riêng xa xót đôi môi
Nửa chừng nghẹn nửa chừng tim buốt nhói
Phép lạ nào cho ta không mệt mỏi
Đi qua những tháng năm đau
Đi qua những bàng hoàng thảng thốt
Thời gian trôi nước xiết chân cầu
Ở đâu, phép lạ nhiệm mầu
Cho nỗi đau dịu lắng
Cho hoa cỏ mượt mà sự sống
Cho ngọc ngà có nhau?