Đây là một trong những bài thơ cảm động đến đau điếng về đất nước trong cơn thăng trầm chấn động. Bài thơ, được cho là của cô giáo viên tổ trưởng tổ chuyên văn Trường chuyên Hà Tĩnh, cô Trần Thị Lam. Có tin cô ấy đang bị nhà trường và địa phương làm khó về bài thơ trên. Không biết thực hư thế nào. Chỉ muốn tặng cô ấy một đóa hoa thật to và nghiêng mình cảm ơn cô ấy. Cám ơn cả những người khác đã cùng lên tiếng và nhận biết được đất nước mình “ngộ” đến đâu.
ĐẤT NƯỚC MÌNH NGỘ QUÁ PHẢI KHÔNG ANH
Trần Thị Lam
Đất nước mình ngộ quá phải không anh
Bốn ngàn tuổi mà dân không chịu lớn
Bốn ngàn tuổi mà vẫn còn bú mớm
Trước những bất công vẫn không biết kêu đòi…
Đất nước mình lạ quá phải không anh
Những chiếc bánh chưng vô cùng kì vĩ
Những dự án và tượng đài nghìn tỉ
Sinh mạng con người chỉ như cái móng tay…
Đất nước mình buồn quá phải không anh
Biển bạc, rừng xanh, cánh đồng lúa biếc
Rừng đã hết và biển thì đang chết
Những con thuyền nằm nhớ sóng khơi xa…
Đất nước mình thương quá phải không anh
Mỗi đứa trẻ sinh ra đã gánh nợ nần ông cha để lại
Di sản cho mai sau có gì để cháu con ta trang trải
Đứng trước năm châu mà không phải cúi đầu…
Đất nước mình rồi sẽ về đâu anh
Anh không biết em làm sao biết được
Câu hỏi gửi trời xanh, gửi người sau, người trước
Ai trả lời dùm đất nước sẽ về đâu…
đây là 1 đất VÔ CÙNG DÂN CHỦ …. Tội nghiệp dân Việt .
ThíchThích
Thật mừng khi doc bài tho của cô giáo Hà Tĩnh. Nó cho tôi hy vọng tầng lớp trí thức trẻ đang dan nhận thức duoc hiện trạng dat nước . Có nhận thức đúng sẽ có hành động đúng .
ThíchThích
“Đất nước mình ngộ quá phải không anh…”
Đọc xong rồi nghe vọng tiếng chuông ngân
Mắt rưng rưng mà dạ thấy vui mừng…
Tự hào thay người con Hà Tĩnh
Đất anh hùng… nuôi những anh hùng…
ThíchThích