Bước qua nỗi đau, em sẽ là một cô gái tuyệt vời…

Hôm nay mưa, em đã từng ghét những cơn mưa nhiều đến thế nào em có còn nhớ?

Mưa chợt đến, rả rích, em lặng lẽ nghe những tiếng mưa còn thổn thức, em không phải là một cô bé sống nội tâm, nhưng em thích không khí bình lặng như thế. Mưa, em nhặt nhạnh những đổ vỡ, những đau buồn đã qua, ghép lại, nhưng thật lạ, nước mắt em chẳng còn rơi như trước. Một năm, có lẽ đã quá nhiều để em có thể mạnh mẽ đứng dậy.


Có ai sống trong nỗi buồn được mãi. Em còn nhớ, ngày anh lạnh lùng rời bỏ mọi thứ ở em, trong em như vỡ vụn, tan nát, mệt mỏi. Từng ngày trôi qua, cố gắng cách mấy cũng chẳng thể quên được, rồi em làm những thứ điền rồ, chỉ để mong mỏi một điều kì diệu mà chắc chẳng bao giờ xảy ra. Đêm đối với em thật dài, suy nghĩ kéo theo suy nghĩ, nước mắt lại lăn dài… Rồi những ngày mưa đến, em chẳng thể nào ngăn nổi cảm xúc của mình, vỡ òa, đã có lúc em khóc thật to, như một đứa trẻ. Anh có biết em ghét mưa đến thế nào không? Nó khiến nỗi buồn của em rơi đến tột cùng, cảm giác chẳng thể nào tệ hơn. Cứ thế từng ngày, từng giờ, em một mình gắm nhấm đau thương như thế. Đôi lúc, em tự an ủi mình rằng, rồi mọi thứ sẽ qua, nhưng có chăng chỉ là niềm vui thức thời, rồi lại tiếp tục rơi vào chuỗi ngày mỏi mệt.


Khi anh buồn, khi anh mệt, khi anh chán nản, khi đau khổ và tuyệt vọng đến khôn cùng, xin anh, hãy ôm lấy em, nói với em rằng:” Anh mệt lắm. Anh cần nghỉ ngơi chút ít”, xin hãy tựa vào vai em, xin hãy để cho những giọt nước mắt tự do rơi, bởi khóc không phải là yếu đuối. Khóc để quên đi tất cả, để đặt xuống đớn đau, rồi vùng dậy mạnh mẽ hơn.


Và cũng một ngày bình thường như thế, em cũng chẳng biết từ lúc nào, nỗi nhớ anh không còn tràn về mỗi đêm, nó cứ thi thoảng đến rồi dần phai nhạt lúc nào chẳng hay. Em nhận ra, mọi thứ đã khác, em yêu bản thân mình yêu hơn, em ăn nhiều hơn không còn bỏ bữa, em ngủ ngon hơn, biết chăm chút cho mình nhiều hơn, tối đến chẳng còn suy nghĩ vẩn vơ rồi lại ôm gối khóc lóc. Cho đến lúc này, em thấy mình thực sự mạnh mẽ. Nhưng anh biết không, em trở nên lạnh lùng và vô tâm hơn, cứng rắn hơn nữa. Có lẽ bởi mọi thứ em đã phải trải qua nó dai dẳng và đau đớn nhiều. Nhìn lại quãng thời gian đó, đôi lúc em còn tự bật cười. Tình yêu mà, có hạnh phúc thì phải chấp nhận khổ đau, hoặc em tìm đúng người hoặc em phải chịu thiệt. Con gái luôn hi sinh nhiều hơn trong tình yêu. Em đã làm rất tốt, nhớ thì bảo là nhớ, thương thì bảo là thương, em đừng bao giờ để em xúc của mình bị giam cầm, cho dù thế nào đi chăng nữa. Sau vấp ngã, em vẫn thật tuyệt vời đó thôi! 



Giới thiệu tác giả


Pan – CTV Guu

Pan


“Dừng chút đi cho những ngày dài bước đi mãi không thấy điểm dừng, cho những đôi chân nhỏ bé không biết mỏi mệt!” – Da Nang, Vietnam